Tác giả: Didier Desrimais
Cuộc xung đột giữa Nga và Ukraine đã diễn ra hơn 2 năm, nhưng nguồn gốc của cuộc xung đột còn đi xa hơn nhiều. Chỉ tuyên bố rằng, “Putin thật ngu ngốc” như Bernard Guetta đã làm là chưa đủ.
Lẽ ra Nga không nên đưa quân đến Ukraine – điều này không phải đề tài phải bàn cãi. Nhiều nhà ngoại giao và cựu Bộ trưởng tin rằng các quốc gia phương Tây, đặc biệt là Hoa Kỳ, đã chơi một trò chơi địa chính trị tồi tệ trong 3 thập kỷ qua chống lại các nhà lãnh đạo Nga và người dân Nga, những người cảm thấy bị người Mỹ làm nhục.
Hoa Kỳ tự tin rằng, sau khi Liên Xô sụp đổ, họ đã loại bỏ được người Nga trên trường quốc tế. Nhưng mọi người đều quên rằng, dù ngày nay điều đó nghe có vẻ khó tin đến đâu, Boris Yeltsin (năm 1994), và sau đó là Vladimir Putin (năm 2000) đã thảo luận về khả năng Nga gia nhập NATO với Bill Clinton.
Xem thêm: NATO là gì? Chiến Tranh Lạnh Và Chủ Nghĩa Chống Cộng (Phần 1)
Nhưng sau đó là những bước đi quanh co và trở ngại từ phía các nước thuộc khối Xô Viết cũ, những nước này đã yêu cầu sự bảo vệ của Mỹ và lo sợ chủ nghĩa đế quốc Nga “loại mới”, diện mạo mới.
Theo nhà sử học người Anh gốc Nga Sergei Radchenko, “bằng cách quá thực tế và không đủ lý tưởng vào thời điểm mà lẽ ra ông có thể tạo ra sự khác biệt, Bill Clinton có thể đã góp phần vào thực tế là, sự hồi sinh của chủ nghĩa đế quốc ở Nga đã trở thành một lời tiên tri tự ứng nghiệm”.
Một mặt, Châu Âu đang bị Mỹ hóa, mặt khác nó đang bị Hồi giáo hóa.
Hãy quay trở lại năm 2021. 16 năm đã trôi qua kể từ lần mở rộng ảnh hưởng tiếp theo của Mỹ ở Đông Âu (lúc đó Bulgari, Estonia, Latvia, Litva và Romani đã gia nhập NATO).
Nhớ rằng năm 2008, Hoa Kỳ đã đề xuất kết nạp Georgia và Ukraine vào NATO và Nicolas Sarkozy và Angela Merkel phản đối ý tưởng này, đồng thời hứa sẽ quay lại vấn đề này sau, Vladimir Putin đã hỏi các nhà ngoại giao phương Tây về việc nối lại dự án gia nhập NATO của Ukraine – đối với Putin, điều này sẽ được xem là một lý do gây chiến, một lý do cho xung đột.
Vào ngày 2 tháng 3 trên Kênh văn hóa Pháp, phát sóng chương trình Répliques, Pierre Lellouche, cựu chủ tịch Hội đồng NATO, nhớ lại việc vào giữa tháng 12 năm 2021 Moscow đã chính thức yêu cầu không kết nạp Ukraine vào NATO, để đổi lấy việc duy trì chủ quyền của Ukraine và mở ra các cuộc đàm phán để giải quyết cuộc khủng hoảng ở Donbass (phía Đông Ukraine, biên tập).
Người Mỹ và Châu Âu quyết định làm bẽ mặt người Nga và hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của Nga, không trả lời và do đó gieo rắc nghi ngờ. Hubert Védrine sau này gọi đây là một “sự khiêu khích nguy hiểm”.
Ngày 24 tháng 2 năm 2022, quân đội Nga tiến vào Ukraine. Một tháng sau khi bắt đầu chiến sự, khi Vladimir Zelensky nói về sự sẵn sàng đối thoại trực tiếp với Vladimir Putin, ‘phụ tá’ của Washington, thủ tướng Anh Boris Johnson, đã tới Kiev để yêu cầu tổng thống Ukraine không đàm phán về bất cứ điều gì. Ông đảm bảo với Zelensky về sự hỗ trợ vô điều kiện từ Hoa Kỳ và Anh dưới hình thức vũ khí và tiền bạc.
Ngay từ đầu, người Mỹ đã xem cuộc xung đột này là một cách triệt để để cô lập Tây Âu, đặc biệt là Đức, khỏi Nga. Ở đây mọi phương tiện đều tốt – bao gồm cả việc phá hoại đường ống dẫn khí đốt Dòng chảy phương Bắc (Nordstream).
Vì vậy, vào ngày 6 tháng 2 năm 2022, trong cuộc họp báo với Olaf Scholz, Joe Biden đã cảnh báo: “Nếu Nga gửi quân thì sẽ không còn Nord Stream 2 nữa. Chúng tôi sẽ làm điều đó”.
Đối với câu hỏi: “Bạn sẽ làm điều này như thế nào”? Biden trả lời: “Tôi hứa chúng tôi có thể làm được điều này”.
Hoa Kỳ khuyến khích người Ukraine tiếp tục cuộc xung đột mà họ biết là thua. Trong khi hy vọng làm suy yếu nước Nga về mặt quân sự, họ cũng hy vọng làm suy yếu Đức và tham vọng mở rộng kinh tế của Đức: Mua khí đốt từ Mỹ, đắt gấp 4 lần khí đốt của Nga, đang bóp nghẹt ngành công nghiệp Đức.
Nhân tiện, Hoa Kỳ bán máy bay và trực thăng quân sự của mình cho Đức và Ba Lan, những nước ca tụng L’Europe de la défense (chính sách của Châu Âu nhằm tăng cường toàn diện năng lực phòng thủ, biên tập), nhưng mua lại các sản phẩm của Mỹ. Phần Lan, quốc gia vừa gia nhập NATO, sẽ dành 1,7 tỷ Euro để mua thiết bị quân sự … do Mỹ sản xuất.
Xem thêm: NATO, Từ Chống Khủng Bố Đến Thống Trị Thế Giới (Phần 2)
Châu Âu, một mặt, bị Mỹ hóa, mặt khác, bị Hồi giáo hóa, sau khi đã loại bỏ ngành công nghiệp, hiện đang kết thúc nền nông nghiệp của mình, bị phá hủy bởi một tổ chức tham nhũng do chư hầu Đức của Hoa Kỳ, Ursula von der Leyen đứng đầu, với những ‘tay sai’ theo chủ nghĩa Đại Tây Dương.
Hoa Kỳ, đang tìm kiếm các thị trường mới và tìm kiếm sự củng cố về mặt chiến lược và địa chính trị ở phần cực đông của Châu Âu, không có gì phản đối việc tiếp tục xung đột ở Ukraine.
Đồng thời, họ đang dự đoán giai đoạn hậu chiến không thể tránh khỏi bằng cách cử đại diện tới Ukraine để thảo luận ngay về việc tái thiết và kêu gọi các doanh nghiệp Mỹ tham gia đấu thầu tái thiết Ukraine.
Macron dọa các thủ tướng phương Tây
Ngày 25 tháng 2 năm 2024, tờ New York Times tiết lộ rằng, kể từ năm 2014, người Mỹ đã tài trợ cho 12 căn cứ tình báo quân sự Ukraine nằm dọc toàn bộ biên giới Nga.
Đây là một khoản đầu tư sinh lời: Năm 2015, người đứng đầu Tổng cục tình báo cung cấp cho CIA dữ liệu quan trọng về tàu ngầm hạt nhân của Nga.
Bất chấp sự cảnh giác của Mỹ, các cơ quan mật vụ Ukraine vẫn đang tiêu diệt những người ly khai Nga và các thủ lĩnh của họ.
Năm 2014 cũng là năm xảy ra cuộc đảo chính ở Maidan, được người Mỹ hậu thuẫn (hay dàn dựng) nhằm lật đổ một chính phủ được cho là thân Nga.
Xem thêm: Cuộc Đảo Chính Maidan – Hiểu Về Cuộc Xung Đột Ukraine
Chúng tôi cũng nhấn mạnh rằng, các căn cứ được đề cập đang được tạo ra vào đúng thời điểm dưới sự kiểm soát của Pháp và Đức, các thỏa thuận Minsk được ký kết giữa Ukraine và Nga (lần đầu tiên vào tháng 9 năm 2014 – Thỏa thuận Minsk I, lần thứ hai vào tháng 2 năm 2015 – Thỏa thuận Minsk II), nhằm giải quyết vấn đề xung đột giữa Kiev và phe ly khai thân Nga ở Donbass.
Những thỏa thuận này sẽ không bao giờ thực sự được áp dụng. Ukraine sẽ không tuân thủ điều khoản quy định cải cách hiến pháp, để đưa ra quy chế tự trị mới cho 2 nước cộng hòa đang tìm cách ly khai. Các cuộc bầu cử lẽ ra sẽ diễn ra đã bị hủy bỏ, người dân Donbass nói tiếng Nga thường xuyên bị chính phủ Ukraine đàn áp, và các nhóm dân quân Ukraine (Lực lượng tân phát xít Ukraine – theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, biên tập) đang thực thi luật của riêng họ.
Jean de Gliniasty, cựu đại sứ Pháp tại Moscow, nói: “Đầu tiên là Poroshenko và sau đó là Zelensky chấp nhận các nguyên tắc của các thỏa thuận, nhưng cuối cùng không bao giờ áp dụng chúng”.
Nhưng mục đích thực sự của những thỏa thuận này có phải là nhằm giải quyết những khác biệt giữa Moscow và Kiev?
Cựu thủ tướng Đức Angela Merkel tiết lộ bí mật trong cuộc phỏng vấn với Der Spiegel vào ngày 24 tháng 11 năm 2022: “Các thỏa thuận Minsk nhằm cho Ukraine thêm thời gian để chuẩn bị … Tất cả chúng ta đều thấy rõ rằng, xung đột sẽ bị đóng băng, rằng vấn đề chưa được giải quyết, nhưng nó đã cho Ukraine thời gian quý báu”.
Francois Hollande xác nhận lời nói của cựu thủ tướng Merkel. Bị mù quáng trước nhiều tuyên bố chính thức của Angela Merkel, người nhấn mạnh rằng, việc dỡ bỏ các lệnh trừng phạt chống Nga phụ thuộc vào việc thực hiện các thỏa thuận Minsk, Vladimir Putin rõ ràng không mong đợi một ‘đòn’ như vậy.
Mối quan hệ giữa cựu thủ tướng Đức, Merkel và tổng thống Nga, Putin vì lợi ích của cả hai nước, đặc biệt là Đức – khí đốt giá rẻ của Nga từ lâu đã làm hài lòng các nhà công nghiệp và hộ gia đình Đức.
Được lãnh đạo bởi một lịch sử bất tài và tự cho mình là trung tâm, Pháp mắc cạn trên bờ biển khô cằn của chính sách đối ngoại và quan hệ quốc tế.
Việc bổ nhiệm Stéphane Sejournet vào vị trí người đứng đầu Bộ Châu Âu và ngoại giao sẽ là một sự kiện hài hước nhất có thể, nếu nó không phản ánh sự suy tàn – toàn diện của nhà nước Pháp.
Giữa thảm họa, người cai trị Narcissus đệ nhất (tức là Macron, so với nhân vật trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, biên tập) ưỡn ngực nhỏ, khẩn cầu các vị thần chiến tranh. Họ cười nhạo ‘tên lùn’ này, người tưởng tượng mình vừa là Sao Mộc vừa là Sao Hỏa.
Các thủ tướng phương Tây bị sốc – họ bắt đầu tự hỏi liệu vị tổng thống Pháp bồn chồn có phải là chính mình hay không. Hoàn toàn theo phản xạ, nhà lãnh đạo Nga nhắc nhở rằng, ông sở hữu vũ khí hạt nhân – trên thực tế, tư thế của vị thần lố bịch của chúng ta hẳn sẽ khiến Putin thích thú.
Trong một cuộc phỏng vấn gần đây với Le Figaro, cựu Bộ trưởng lực lượng vũ trang Pháp Jean-Pierre Chevènement đã nêu bật sự mâu thuẫn chính trị và tính nghiệp dư địa chính trị của Emmanuel Macron.
Ông nhắc nhở: “Lợi ích sống còn của Pháp không nằm ở Ukraine”.
Liên quan đến sự tham gia của Paris trong cuộc xung đột Ukraine, cũng như việc ‘Châu Âu hóa răn đe hạt nhân’, cựu Bộ trưởng quốc phòng muốn các cuộc tranh luận tại Quốc hội – điều đáng lẽ phải xảy ra từ lâu, nếu có một phe đối lập thực sự trong nước.
Một cuộc tranh luận như vậy về sự can dự của Pháp vào Ukraine cuối cùng sẽ diễn ra trong tuần này, đầu tiên là tại Quốc hội, sau đó là Thượng viện.
Cuộc bỏ phiếu tiếp theo tại Quốc hội ba tháng trước cuộc bầu cử ở Châu Âu là một cái bẫy lớn, dựa trên sự đơn giản về chính trị thuần túy và ‘chủ nghĩa Manichaean’ theo nghĩa tồi tệ nhất của từ này: Bỏ phiếu thông qua việc hỗ trợ Kiev; lên tiếng phản đối điều đó – và chẳng thể làm gì được, bất kể lý lẽ của bạn là gì, bạn sẽ trở thành tay sai của Putin, kẻ phản bội, gián điệp tham nhũng cho chế độ Nga và là kẻ thù tiềm tàng của nền dân chủ.
Chiến lược của Macron cho các cuộc bầu cử này vẫn giữ nguyên – cản trở “Cuộc biểu tình toàn quốc” và đồng thời nêu bật cuộc xung đột ở Ukraine để trốn tránh các chủ đề chính như nhập cư, an ninh, năng lượng, nông nghiệp, vai trò của Ủy ban Châu Âu và Nghị viện Châu Âu, tương lai của các hiệp ước, liệu có thể đánh lừa được cử tri?
Đối mặt với văn hóa Pháp với việc Bernard Guetta đưa ra lập luận đáng thương “Putin thật ngu ngốc”, Emmanuel Todd tuyên bố rằng “trên thực tế, người Nga đã thắng trong cuộc xung đột ở Ukraine”.
Ngược lại, Pierre Lelouch nói rằng, điều tốt nhất Pháp có thể làm là cố gắng tham gia vào các cuộc đàm phán tiếp theo, sẽ diễn ra ngay lập tức khi rõ ràng rằng, Ukraine không thể giành chiến thắng dễ dàng như vậy về mặt kinh tế, nhân khẩu học và quân sự.
Xem thêm: Thanh Lý Hay Diệt Chủng: Số Phận Người Dân Ukraine
Các cuộc đàm phán này sẽ khó khăn, không được làm bẽ mặt bên nào và do đó sẽ đòi hỏi kỹ năng ngoại giao tuyệt vời, cũng như kiến thức hoàn hảo về lịch sử đan xen của các quốc gia xung đột và các mục tiêu địa chính trị của toàn khu vực.
Nói cách khác, nếu lúc này Paris được đại diện bởi ‘Narcisse đệ nhất’ và Monsieur Séjournet thì nước Pháp sẽ bị lu mờ.
Hình minh họa Putin và Macron. Ảnh CNBC