Tác giả: Ghada Karmi
Năm 1948, một nhà nước ‘dị thường’ đã được áp đặt lên Trung Đông – Ả Rập. Sự sáng tạo mới này xa lạ về mọi mặt đối với văn hóa và cuộc đấu tranh chống thực dân của khu vực, mà nó sẽ đảo ngược – và nó không có tiền lệ lịch sử trong thế giới Ả Rập.
Ngay từ đầu, Israel đã là một sáng tạo của phương Tây: Một quốc gia thuộc địa, định cư được thành lập với mục đích thu hút người Do Thái trên thế giới, hoặc nhiều người trong số họ sẽ ưu tiên Hoa Kỳ hoặc Châu Âu hơn, nơi hầu hết họ muốn sinh sống.
Nhà nước Israel mới, tiếp tục vi phạm luật pháp quốc tế nhiều lần, tấn công các nước láng giềng, đàn áp người dân Palestine bản địa và áp đặt một hệ thống cai trị phân biệt chủng tộc đối với người Palestine.
Điều đáng ngạc nhiên là nước này lại nhận được sự hỗ trợ không giới hạn từ các quốc gia hùng mạnh ở phương Tây, dường như không bị lay chuyển trước bất kỳ sự thái quá nào của Israel.
Những ‘tội ác’ của Nga chống lại Ukraine đã nhanh chóng bị trừng phạt bằng việc áp đặt các biện pháp trừng phạt tàn bạo của phương Tây, trong khi Israel được tha thứ cho những tội ác tương tự đối với người Palestine – và địa vị đặc quyền của Israel đối với phương Tây vẫn không thay đổi.
Israel đã giết chết hơn 23 ngàn người Palestine, tiếp tục bao vây Gaza. Người Palesline hiện là nạn nhân của nhiều vụ ném bom của Israel. Israel tiếp tục theo đuổi việc chiếm đất và trục xuất người Palestine bản địa. Như thể những điều này không hề xảy ra, đó là chuyện bình thường trong quan hệ Israel-phương Tây.
Sự ủng hộ của phương Tây đối với Israel, đi ngược lại công lý tự nhiên và khuôn phép thông thường, đây là thời điểm để suy ngẫm về nguồn gốc của ‘thành kiến’ này. Tác dụng của nó là bảo vệ Israel khỏi bị trả thù, giúp nước này không bị trừng phạt.
Thay vào đó, nếu để Israel tự bảo vệ mình, thì cuộc đấu tranh giành tự do của người Palestine sẽ diễn ra trong thời gian ngắn và cộng đồng người định cư ở Palestine sẽ dần dần hòa nhập vào khu vực này một cách hòa bình.
Xem thêm: Lịch Sử Mối Quan Hệ Đặc Biệt Giữa Mỹ Và Israel
Khai thác Palestine
Nhưng điều đó sẽ không bao giờ được phép xảy ra. Đối với các quốc gia phương Tây sau Thế chiến 2, và những tác động tàn khốc của nó đối với người Do Thái, Palestine là một ơn trời cần được khai thác.
Cuộc đàn áp kéo dài đối với người Do Thái ở Châu Âu, lên đến đỉnh điểm là Holocaust và cuộc di cư của người Do Thái tị nạn, cần một giải pháp khẩn cấp – nhưng không phải ở Châu Âu hay Hoa Kỳ, vì họ đã từ chối tiếp nhận người Do Thái chạy trốn cuộc đàn áp của Đức Quốc xã vào năm 1938. Nơi nào tốt hơn để gửi họ hơn Palestine, lúc đó dưới sự cai trị của thực dân Anh và không thể kháng cự hiệu quả, trước làn sóng đến Palestine của người Do Thái, từ khắp nơi trên thế giới?
Người Palestine ngay từ đầu đã nhận thức rõ về mối nguy hiểm của chủ nghĩa Phục quốc Do Thái đối với đất nước của họ, không hài lòng với việc sử dụng nó như một giải pháp cho cuộc đàn áp người Do Thái ở Châu Âu.
Ủy ban Điều tra Anh-Mỹ năm 1946 được thành lập chính xác là để đánh giá khả năng của đất nước, trong việc tiếp nhận làn sóng này và để cung cấp nơi ẩn náu cho người Do Thái, mà các quốc gia phương Tây đã từ chối.
Người Palestine ngay từ đầu đã nhận thức rõ về mối nguy hiểm của Chủ nghĩa phục quốc Do Thái đối với đất nước của họ, không hài lòng với việc sử dụng nó như một giải pháp cho cuộc đàn áp người Do Thái ở Châu Âu.
Động lực đòi bồi thường của phương Tây, đặc biệt mạnh mẽ sau Thế chiến thứ 2, đã chi phối quyết định thừa nhận Israel là quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc vào năm 1949, bất chấp một số dè dặt.
Không có gì khác giải thích cho việc Liên Hợp Quốc thừa nhận một quốc gia coi thường Hiến chương Liên Hợp Quốc, không có biên giới cố định, được tạo ra bởi bạo lực và thanh lọc sắc tộc, không có khả năng chứng minh để sống hòa bình và không thể đưa ra đảm bảo rằng họ sẽ tôn trọng các nghị quyết của Liên Hợp Quốc về vấn đề này.
Món quà Palestine như một sự đền bù cho những đau khổ của người Do Thái, đặc biệt là chủ nghĩa bài Do Thái của phương Tây đằng sau nó, là nền tảng cho sự ủng hộ của phương Tây đối với Israel, mặc dù ngày nay khó có ai nhận thức được điều đó.
Di sản tội lỗi còn sót lại về sự đau khổ của người Do Thái, và ý tưởng cho rằng người Do Thái cần một nhà nước, vẫn ăn sâu vào tâm lý phương Tây – rõ ràng nhất là ở Đức, nhưng cũng có ở những nơi khác ở Châu Âu và trong số những người Mỹ gốc Châu Âu.
Xem thêm: 5 Nguyên Nhân Gốc Rễ Của Xung đột Israel – Palestine?
Trạng thái đặc biệt
Cùng với chủ nghĩa bài Do Thái dai dẳng, điều này đã mang lại cho Israel một địa vị đặc biệt, cần được duy trì như một nhà nước Do Thái.
Tính hữu dụng của nó với tư cách là tác nhân của chủ nghĩa đế quốc phương Tây ở Trung Đông và xa hơn nữa, đồng thời là nguồn cung cấp công nghệ giám sát và vũ khí đã được thử nghiệm thực địa (đối với người Palestine), càng làm tăng thêm sức hấp dẫn của nó.
Nhưng những điều này không thể giải thích được vị trí không thể chạm tới, thậm chí là thiêng liêng của phương Tây dành cho Israel.
Đó là lý do tại sao phương Tây hết sức tuân thủ giải pháp hai nhà nước, bất chấp mọi bằng chứng chống lại nó từng xảy ra.
Đó cũng là lý do chính, khiến giải pháp một nhà nước, mặc dù có những ưu điểm rõ ràng – chưa kể đến tính tất yếu – chưa bao giờ thành công ở cấp độ chính thức, và khó có thể thành công trong khi tư duy hiện tại vẫn tồn tại ở các nước phương Tây.
Nhìn lướt qua bản đồ sẽ thấy, không thể có bất cứ điều gì khác ngoài giải pháp một nhà nước cho cuộc xung đột Palestine-Israel. Kể từ cuộc chiến tranh Ả Rập-Israel năm 1967, lãnh thổ giữa sông Jordan và Biển Địa Trung Hải trên thực tế là một quốc gia, do Israel cai trị toàn bộ.
Dân số của quốc gia này xấp xỉ một nửa là người Palestine gốc Ả Rập và một nửa là người Israel gốc Do Thái.
Do hệ thống phân biệt chủng tộc của Israel, một nửa người Ả Rập không được hưởng lợi từ quyền bình đẳng với người Do Thái và phần lớn người Ả Rập không có quyền gì cả.
Xem thêm: Xung Đột Israel – Palestine: Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai
Như tôi đã lập luận trong cuốn sách mới của mình, Một Nhà nước: Tương lai dân chủ duy nhất cho Palestine-Israel, con đường rõ ràng phía trước trong tình huống như thế này là khôi phục quyền của mọi người, chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc và đàn áp của Israel đối với người Palestine, đồng thời biến nhà nước bất bình đẳng hiện tại thành một nền dân chủ, để cả hai dân tộc cùng chia sẻ trong sự bình đẳng và hợp tác.
Tuy nhiên, không thể có một nhà nước dân chủ như vậy, nếu không có sự giải tán nhà nước Israel hiện tại, điều mà phương Tây rất lo ngại.
Nhưng nếu điều đó xảy ra, nó sẽ báo hiệu sự kết thúc của chủ nghĩa Phục quốc Do Thái, cũng như sự thống trị và bất công của người Do Thái trong nước.