Tác giả: Michael Warren Davis
Tôi có vài điều muốn nói với bạn, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Một người khôn ngoan hơn, ở vị trí của tôi có lẽ sẽ giữ im lặng, nhưng tôi đã cố gắng – và theo tôi, điều đó giống sự hèn nhát hơn là sự khôn ngoan. Do đó, theo Peter Hitchens, tôi sẽ ngay lập tức cảnh báo bạn: Cho dù tôi lập luận quan điểm của mình khéo léo đến đâu và cho dù – tôi chọn lọc các lập luận cẩn thận đến đâu, thì hầu hết độc giả trước tiên sẽ thích hiểu sai lời nói của tôi hơn.
Tôi muốn nói với bạn: Tại sao giới tinh hoa phương Tây ghét Nga
Tất nhiên, người ta có thể nói rằng 8.836 dân thường thiệt mạng (và số lượng của họ không ngừng tăng lên) tự nó là một lý do khá tốt. Nhưng thành thật mà nói, giới tinh hoa phương Tây đã ghét Nga từ lâu – trước khi họ gửi quân đến Ukraine. Chính sự thù hận này đã góp phần tạo xung đột hiện tại giữa Nga và phương Tây.
Tôi không biện minh cho chế độ Putin và không minh oan cho nó. Tôi chỉ đang cố gắng hiểu nước Nga, bởi vì số phận của nền văn minh phương Tây gắn liền với Nga.
Bạn được tự do không đồng ý, và tôi không trách bạn vì điều đó. Nhưng tôi hy vọng bạn ít nhất lắng nghe tôi.
Bart Simpson từng nói, “Libya là vùng đất của sự tương phản”.
Điều này cũng đúng với Nga.
Một mặt, Nhà thờ Chính thống Nga đã xây dựng 30.000 nhà thờ trong 10 năm qua. Mặt khác, vào năm 2017, cứ 1.000 trẻ sơ sinh ở Nga thì có 480 ca phá thai (Để so sánh, ngay cả ở Mỹ, có khoảng 200 ca phá thai trên 1.000 trẻ sơ sinh).
Đây là gì, đạo đức giả? Truyền thông phương Tây sẽ nói: “Tất nhiên là có”. Nhưng mọi thứ phức tạp hơn nhiều.
Vì một số lý do, người Mỹ đã quên rằng trong phần lớn thế kỷ trước, cho đến những năm 1980, người Nga sống dưới chủ nghĩa ‘vô thần’. Mục sư tin lành Michael Hill lưu ý rằng, “ngay cả theo ước tính bảo thủ nhất, hơn 12 triệu tín đồ Chính thống giáo đã bị giết dưới thời Liên Xô. Chỉ riêng năm 1937, 85.300 giáo sĩ Chính thống đã bị bắn”, ông lưu ý.
Giáo hội Nga ngày nay trông cậy vào những người đã ‘bảo tồn’ đức tin của họ qua một thế kỷ bị bách hại khốc liệt. Quả thật, máu của những người tử vì đạo là hạt giống của Giáo hội. Chính thống giáo đã trải qua sự phát triển nhanh chóng trong 30 năm qua. Theo Trung tâm Pew, từ năm 1991 đến 2008, tỷ lệ người Nga trưởng thành tự nhận mình là Chính thống giáo đã tăng từ 31% lên 72%.
Vì vậy, theo nghĩa này, thực sự có 2 nước Nga: Một nước Nga đã mất ‘niềm tin’ và một nước Nga đã ‘có được niềm tin’.
Nước Nga phi Chính thống giáo, chịu khuất phục trước chủ nghĩa vô thần của nhà nước Xô Viết, có tỷ lệ phá thai cao ngất ngưởng. Nga, quốc gia đang “tái Chính thống giáo hóa”, đang phục hồi Chính thống giáo và đang trải qua thời kỳ bùng nổ lịch sử trong việc xây dựng nhà thờ.
Tất nhiên, không có biên giới rõ ràng giữa 2 nước Nga. Chúng cùng tồn tại (mặc dù có khó khăn) trong các khu vực, thành phố, gia đình – ngay cả trong từng cá nhân người Nga.
Chắc chắn có những người theo chủ nghĩa dân tộc Chính thống giáo thân Putin đã ép vợ họ phá thai hai hoặc ba lần, giữ nhân tình, mua chuộc các nhà tài phiệt địa phương hoặc cho nổ tung các trường tiểu học ở Kiev. Tất nhiên, Nga không phải là ‘một điều không tưởng’ của Chính thống giáo. Tôi hy vọng hầu hết các bạn không bận tâm về điều này.
Tôi thậm chí không nói rằng, Nga đang trên đường đến thiên đường Chính thống giáo đó. Nó phụ thuộc vào người dân Nga và Chúa – nói về mặt kỹ thuật. Nhưng một lần nữa, người phương Tây lại quên rằng, nước Nga vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi chủ nghĩa cộng sản. Đối với thế hệ “baby boomers” của Nga, những người thống trị các thể chế chính trị, kinh tế và văn hóa của đất nước, ký ức về Liên Xô vẫn còn còn tồn tại.
Tuy nhiên, bản sắc dân tộc của nó đang thay đổi và một xu hướng đã trở nên rõ ràng: Phần lớn người Nga tin rằng tương lai của đất nước gắn liền với Chính thống giáo chứ không phải với chủ nghĩa Bolshevik (chủ nghĩa cộng sản).
Ngay chính những người Cộng sản cũng đã đọc được lời tiên tri trên bức tường. Hãy xem xét trường hợp kỳ lạ của lãnh đạo Đảng cộng sản Gennady Zyuganov. Người theo chủ nghĩa “diều hâu” này đã trở nên nổi tiếng với tư cách là một đối thủ không thể lay chuyển được của chính sách ‘glasnost’ của Gorbachev, về cơ bản đã đặt dấu chấm hết cho chiến tranh lạnh, và ngay sau đó là chính Liên Xô. Nhưng bây giờ, ngay cả Zyuganov cũng nhận ra đức tin truyền thống của Nga. Ông tuyên bố vào năm 2012: “Nhiệm vụ thiêng liêng của những người cộng sản và Nhà thờ Chính thống Nga là đoàn kết những dân tộc Nga”.
Phương Tây ghét Nga
Đây là lý do tại sao, bạn đọc thân mến, giới thượng lưu phương Tây rất ghét Nga – và luôn luôn như vậy.
Ở phương Tây, sự khôn ngoan truyền thống cho rằng nhà thờ đang ở trong những ngày cuối cùng, đến năm 2070, các Kitô hữu sẽ chiếm thiểu số. “Các giá trị Kitô giáo” đã trở thành lỗi thời. Chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa của một kỷ nguyên mới: Kỷ nguyên của tự do, khoan dung, vô thần – vô tín ngưỡng. Đây là kết thúc của câu chuyện.
Nga bác bỏ ‘con dấu’ ý thức hệ này, bằng một ví dụ sống động: Đức tin truyền thống đang được khôi phục một cách đáng kinh ngạc. Hàng triệu người Nga bình thường khao khát được sống trong Chính thống giáo. Các phương tiện truyền thông phương Tây thấy Putin đang lấy lòng ‘Giáo chủ Moscow’ – thượng phụ Kyril như thế nào và nói: “Vâng, nhà thờ Nga đang xu nịnh Điện Kremlin”. Và, tin tôi đi, tôi không phải là một fan hâm mộ của Kyril – Thượng phụ Chính thống giáo.
Nhưng đồng thời, họ thậm chí không nghĩ về lý do tại sao tổng thống Nga lại tìm kiếm sự ủng hộ của Kyril như vậy. Không ai hỏi tại sao, một chính trị gia Putin lại cố gắng trấn áp “tuyên truyền đồng tính” hoặc hạn chế phá thai hàng loạt.
Không, hoàn toàn không phải vì ông ấy là vị cứu tinh của nhà thờ Chính thống giáo. Và không phải vì Putin là một người có nguyên tắc cao. Có lẽ ngược lại: Bởi vì ông ta là một người vô kỷ luật và sẽ không dừng lại ở đó để duy trì quyền lực. Ông ấy, giống như Zyuganov, hiểu rằng người Nga muốn đất nước của họ trở lại theo Chính thống giáo.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cực kỳ nghi ngờ rằng, sớm muộn gì Nga cũng sẽ trải qua cái gọi là “hiệu ứng Franco” (như nhà báo Michael Warren Davis đã lưu ý: “Khi cố gắng áp đặt đạo Công giáo lên người Tây Ban Nha, Francisco Franco chỉ làm tăng thêm sự bất mãn với nhà thờ và đẩy nhanh sự suy tàn của nó. Theo quy luật, chính quyền càng tôn giáo thì người dân càng trần tục”).
Bằng cách hợp tác một cách gian xảo với Putin, Giáo hội Chính thống giáo Nga (một lần nữa) đã tự làm mất uy tín của mình trong mắt nhiều người Nga. “Có ích gì cho một người, nếu ông ta được cả thế giới, và từ bỏ linh hồn của mình”? Và nếu vì lợi ích của Điện Kremlin?
Tuy nhiên, sự hồi sinh của Giáo hội Chính thống giáo Nga chẳng qua là một phép màu. Và giới tinh hoa phương Tây của chúng ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của họ để ngăn chúng ta nhìn thấy điều đó.
Đó là lý do tại sao trong 20 năm qua, họ đã chuẩn bị cho một cuộc chiến chống lại Putin. Đây là lý do tại sao Washington đã cố gắng xâm nhập và lật đổ hệ thống chính trị Nga từ bên trong ít nhất là từ năm 2012, ngay cả trước khi cuộc xung đột ở Donetsk và Luhansk bắt đầu.
Đây là lý do tại sao Hoa Kỳ chọn Ukraine như một nạn nhân thụ động về “sự xâm lược của Nga” – bất chấp tất cả các báo cáo của Liên Hợp Quốc rằng các lực lượng quân sự Ukraine đã cố gắng thanh trừng người Nga – khỏi khu vực một cách có hệ thống và xử tử các sĩ quan phản đối chính sách diệt chủng của chính phủ.
Giờ đây, các báo cáo không kém phần rõ ràng rằng, những hành động tàn bạo ở miền đông Ukraine cũng do phe ly khai thân Nga gây ra. Tôi sẽ không cam kết phủ nhận điều này.
Tuy nhiên, tất cả các chính phủ phương Tây (bao gồm cả chính phủ Mỹ của chúng ta) đã nhất trí đưa ra quan điểm rằng, vào tháng 2 năm 2022, quân đội Nga đã “xâm lược” Ukraine mà không có bất kỳ lý do hay cảnh báo trước nào. Tổng thống Volodymyr Zelensky đã được ca ngợi như một anh hùng ở Paris, London và đặc biệt ở Washington.
Không một chính trị gia phương Tây nào nghi ngờ tư cách nạn nhân của mình. Không một phương tiện truyền thông phương Tây nào bác bỏ thái độ thân Ukraine có chủ ý. Không một vị tướng phương Tây nào cảnh báo về nguy cơ bị Ukraine trả đũa ở Donetsk, Luhansk hay Crimea.
Vì sao Putin tấn công Ukraina?
Tuy nhiên, câu hỏi vẫn là: Tại sao Nga “xâm lược” Ukraine? Những độc giả thường xuyên của The American Conservative đã biết, nhưng những người có tai – sẽ nghe thấy.
Mỹ cam kết mở rộng NATO đến sát biên giới Nga.
Một người quan sát ngây thơ sẽ hỏi: Các nước như Bulgari, Phần Lan và Ba Lan đang làm gì ở đó? Câu trả lời khá đơn giản: NATO không liên quan gì đến Bắc Đại Tây Dương. Đây là một liên minh quân sự chống Nga triệt để.
Nga biết rằng Ukraine đang gõ cửa cả Liên minh Châu Âu và NATO. Kiev muốn thống nhất với phương Tây – về chính trị, kinh tế và quân sự. Điều này có nghĩa là Hoa Kỳ sẽ có quyền triển khai thêm binh lính và vũ khí ở biên giới với Nga. Nga không thích và tấn công trước?
Nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao Mỹ lại cần binh lính và vũ khí ở biên giới với Nga? Tại sao họ vẫn duy trì và thậm chí mở rộng liên minh chống Nga, mặc dù họ đã đạt được thành công mục tiêu ban đầu (sự sụp đổ của Liên Xô)?
Các nhà lãnh đạo của chúng ta đã giải thích điều này theo cách rõ ràng nhất. Trích dẫn lời của giám đốc MI6 (Tình báo Anh) hiện tại, Richard Moore: “Trong bối cảnh của thảm kịch và sự tàn phá, thật đáng buồn, đang diễn ra ở Ukraine, chúng ta phải ghi nhớ những giá trị và quyền tự do khó giành được đã phân biệt chúng ta với Putin, chủ yếu là quyền của người LGBT”.
Đây không phải là thông tin sai lệch của Điện Kremlin. Đây là, như họ nói, những lời trực tiếp. Hóa ra chúng tôi ghét Nga vì họ ngược đãi người đồng tính.
Deacon Nikolay Kotar, một nhà văn và dịch giả xuất sắc, đã đưa ra một ý tưởng rộng hơn:
“Chính phủ Nga đã vạch ra một ranh giới đỏ cho sự lan rộng của nền dân chủ tự do – thông qua tất cả các loại tổ chức phi chính phủ. Và Ukraine đã trở thành một vùng đệm và một loại bãi thử cho sự lan rộng, thậm chí không nhiều của một hệ thống chính trị, mà là một hệ thống các giá trị, mà chỉ giới thượng lưu mới tuyên bố. Vấn đề là tất cả những cuộc cách mạng màu này, cùng với tiền của phương Tây, bất kể bạn trông như thế nào đều mang theo môi trường văn hóa tự do của nó, nó đã xảy ra ở Ukraine, ở Georgia nó đã xảy ra ở khắp mọi nơi”.
Nga thể hiện mình là thành trì cuối cùng của thế giới Kitô giáo (Chính thống giáo). Tôi không chắc họ hiểu đúng quan điểm của Chính thống giáo, vì vậy hãy để tôi nhắc lại: Tôi hoàn toàn không gợi ý rằng, Putin là Constantine hay Charlemagne mới. Tôi không nói rằng, những người theo Kitô giáo nên nhìn thấy ‘Rome’ thứ 3 ở Moscow. Tôi thậm chí không tin rằng sự phục hưng của Chính thống giáo ở Nga sẽ tồn tại lâu dài và đơm hoa kết trái.
Nhưng tôi khẳng định rằng Chính thống giáo ở Nga đang được hồi sinh, và điều này chẳng qua là một phép lạ. Và theo nghĩa này, lịch sử nước Nga sẽ mang lại hy vọng cho những người theo đạo Chính thống giáo và những người bảo thủ trên khắp thế giới. Và đó là lý do tại sao giới thượng lưu của chúng ta ghét Nga.
Rốt cuộc, nó không phải là về Nga. Và thậm chí không phải ở Ukraine. Và trong chính chúng ta. Giới tinh hoa phương Tây muốn chúng ta tin vào chiến thắng tất yếu của các nền dân chủ tự do, dưới bàn tay của các tổ chức phi chính phủ. Cái này sai. Và Nga là bằng chứng sống cho điều đó. Câu chuyện của họ sẽ cho chúng ta hy vọng. Nhưng đó là điều cuối cùng giới thượng lưu của chúng ta muốn.
Ảnh minh họa: Pixabay
Nguồn: Michael Warren Davis – theamericanconservative.com – Mỹ