Một hôm, tình cờ tại Thiên Sơn, Ngụy Vương thấy Trang Tử với quần áo chắp vá, giày vải cột bằng dây cỏ.
Ngụy Vương liên nói: “Tiên sinh là bậc kỳ tài trong thiên hạ, sao lại khổ não thế”!
Trang Tử đáp lại: “Nghèo chớ không khổ não. Kẻ sĩ có “đạo đức” không bao giờ khổ não. Áo rách, giày rách là nghèo, chẳng phải khổ não. Đó chẳng qua là không gặp thời mà thôi.
Ông thấy con khỉ không, nó nhảy từ cành này qua cành khác một cách thong thả là nhờ gặp được rừng cây với nhiều nhánh cây to dài. Nếu rủi, nó gặp nhánh cây khô, gai nhọn, chắc là hoạt động của nó sẽ khó khăn lắm.
Cũng vậy, một con thú, với xương gân ấy mà cử động khó dễ khác nhau. Hoàn cảnh không thuận lợi làm cho nó không sử dụng hết sở trường của nó. Nay, sanh không đúng thời, trên thì u ám, dưới thì loạn lạc, muốn không cực nhọc, có đặng không”!
Bàn luận
Khổ và nghèo là khác nhau. Không phải cứ nghèo là khổ. Đức Phật là người hoàn toàn không có tài sản. Tài sản lớn nhất của ngài là “từ bi và trí tuệ”, nhưng ngài là người đạt đến cảnh giới hạnh phúc tối thượng.
Con người hiện nay, chạy theo ngoại vật, cứ nghĩ hạnh phúc là tích nhiều tài sản. Nhưng hãy thử 1 lần, nếu trong tâm của bạn bớt cái ham muốn đi, biết đâu cơ hội sẽ đến, hạnh phúc sẽ đến.
Bạn có thể nghèo, nhưng hãy như Trang Tử, nghèo chớ không khổ. Điều này chắc chắn là do cái tâm tạo ra, suy nghĩ trong tâm tạo ra.
Một đứa bé nghèo, nhưng chắc trong đứa bé đó sẽ không khổ não!
Nói là vậy, nhưng không có nghĩa là chúng ta sống một cách lười biếng, không chịu phát huy hết sức mạnh bên trong. Mỗi người có một sở trường riêng, hãy phát huy hết cái sở trường đó. Điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Ảnh minh họa: Mutualart