Là một người châu Phi, nếu tin vào hệ tư tưởng “phát triển” và muốn phát triển Châu Phi, bạn sẽ cảm thấy và mang mặc cảm tự ti, tất nhiên là đối với người da trắng. Trong vô thức, bạn sẽ ghét chính mình.
Tại sao lại như vậy?
Vì ‘phát triển’ được hiểu là phương tây hóa châu Phi, bạn sẽ liên tục cảm thấy thấp kém và ngưỡng mộ ‘nền văn minh’ mà bạn muốn ‘sao chép’ – văn minh phương tây.
Ước mơ duy nhất của bạn là thay thế bất cứ thứ gì ‘thuộc về bản địa’, bằng thứ gì đó giống châu Âu. Và trong thang giá trị của bạn, bất cứ thứ gì thuộc về ‘bản địa’ sẽ kém hơn, bất cứ thứ gì của người châu Âu.
Bạn sẽ vô tình từ bỏ nền văn hóa, bản sắc của mình, mọi thứ khiến bạn trở thành người Châu Phi và ném mình vào một nhiệm vụ khó nắm bắt – để đồng nhất bản thân với nền văn hóa và bản sắc xa lạ.
‘Nhân danh’ sự phát triển, vốn là tôn giáo thế tục của chủ nghĩa thực dân, bạn sẽ từ bỏ cái tên châu Phi của mình, bạn sẽ từ bỏ ngôn ngữ mẹ đẻ của mình, tâm linh châu Phi, bạn sẽ ghét màu da của mình, bạn sẽ ghét mái tóc của mình, thức ăn của mình, toàn bộ bản thân.
Ước mơ thầm kín của bạn sẽ là trở nên “phát triển”, và bạn thậm chí sẽ không biết “được phát triển” nghĩa là gì.
Bạn sẽ trở thành một người bối rối.
Trái ngược với hệ tư tưởng phát triển được Ngân hàng thế giới (WB) thúc đẩy, chúng ta, những người con Châu Phi, đang nói về ‘Phục hưng Châu Phi’, có nghĩa là quay trở lại văn hóa của chúng ta, quá khứ của chúng ta, tận dụng kiến thức của tổ tiên chúng ta để phục hồi phẩm giá đã mất, và xây dựng một Châu Phi kiên cường trước các nước láng giềng luôn muốn săn mồi.
Chúng ta không muốn Châu Phi phát triển. Chúng ta muốn Châu Phi Phục hưng.
Phục hưng Châu Phi khác với phát triển Châu Phi. Điều đầu tiên sẽ khiến bạn tự hào là người châu Phi. Còn điều thứ 2 (phát triển Châu Phi) sẽ biến bạn trở thành một người da đen luôn cảm thấy thấp kém.